Cuộc Phiêu Lưu Trong Rừng Rậm Của Tuổi Thơ Tôi

Cuộc Phiêu Lưu Trong Rừng Rậm Của Tuổi Thơ Tôi

BẢN ĐỒ PHƯỢTgladys2025-05-09 9:39:30561A+A-

Những tia nắng xuyên qua tán lá dày đặc tạo thành những dải ánh sáng vàng óng trên mặt đất ẩm ướt. Tôi nhớ như in cái cảm giác chân trần chạm vào lớp lá mục, mùi đất ẩm hòa quyện với hương hoa dại thoang thoảng trong không khí. Ngày ấy, khu rừng sau làng không chỉ là nơi kiếm củi của người lớn - đó còn là vương quốc thần tiên của lũ trẻ chúng tôi.

Mỗi buổi chiều tan học, nhóm năm đứa chúng tôi lại rủ nhau mang theo túi nilon đựng vài củ khoai lang luộc, con dao nhỏ và chiếc la bàn cũ kỹ mượn từ tủ đồ của ông nội. Con đường mòn dẫn vào rừng uốn lượn như con trăn khổng lồ, hai bên là những cây cổ thụ có lớp vỏ xù xì in hằn dấu vết thời gian. Thằng Tùng - thủ lĩnh tự phong của nhóm - luôn đi đầu với tấm bản đồ vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy học trò.

Kỷ niệm đậm nét nhất là lần chúng tôi phát hiện ra dòng suối ngầm. Đang men theo vách đá phủ đầy rêu xanh, tiếng nước chảy róc rách bỗng vọng lên từ khe nứt dưới chân. Bằng cách dùng cành cây khều lớp đất mỏng, cả nhóm đã lật mở tấm "cửa bí mật" bằng gỗ mục che lối vào hang động nhỏ. Không khí lạnh buốt ùa ra mang theo mùi kim loại đặc trưng của nước ngầm. Chúng tôi nín thở bò qua khe hẹp, ánh đèn pin chiếu loang loáng lộ ra những nhũ đá lấp lánh như pha lê.

Giữa lúc say sưa khám phá, tiếng hét chói tai của con bé Lan khiến cả nhóm giật mình. Một con trăn gấm dài hơn hai mét đang cuộn tròn trên mỏm đá, chiếc lưỡi chẻ đôi thè ra thăm dò. Thằng Hải - đứa am hiểu sinh vật học nhất nhóm - từ từ rút chiếc áo khoác ra vẫy nhẹ tạo sóng âm. "Nó sợ rung động hơn là cử động đột ngột", nó thì thào. Cả nhóm lùi dần ra phía sau, trái tim đập thình thịch cho đến khi thoát khỏi hang.

Những chuyến đi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có lần mải đuổi theo đàn bướm Morpho xanh biếc, chúng tôi lạc sâu vào khu vực chưa từng đặt chân tới. Những cây song mọc chằng chịt tạo thành bức tường thiên nhiên không lối thoát. Chiếc la bàn quay tít do từ trường bất thường, tiếng kêu lạch cạch của côn trùng vang lên dồn dập như nhịp trống thúc giục. Phải đến khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, dựa vào hướng bay của đàn kiến vàng, chúng tôi mới tìm được lối về.

Khu rừng dạy cho lũ trẻ thành phố như chúng tôi những bài học sinh tồn quý giá. Cách phân biệt lá ngứa với rau rừng ăn được, mẹo dùng nhựa cây sung băng bó vết thương, hay kỹ thuật dựng lều tránh mưa bằng tàu cọ. Đôi khi chúng tôi nhặt được những mảnh gốm vỡ có hoa văn kỳ lạ - có lẽ là dấu tích của người dân tộc thiểu số từng sinh sống nơi đây.

Mùa hè năm lớp 6, trận lũ quét đã xóa sổ con đường mòn quen thuộc. Khi nước rút, khu rừng hiện ra với diện mạo hoang tàn: cây đổ ngổn ngang, lớp bùn đen phủ kín những phiến đá. Chúng tôi đứng lặng nhìn "người bạn thời thơ ấu" đang oằn mình chống chọi, biết rằng những cuộc phiêu lưu đã thực sự khép lại.

Giờ đây mỗi lần về quê, tôi vẫn thường đứng từ xa ngắm nhìn khu rừng đang dần hồi sinh. Tiếng ve sầu râm ran gợi nhớ tiếng cười giòn tan ngày nào. Có lẽ trong lòng đất ẩm ướt kia, những hạt mầm mới đang chờ đợi một lũ trẻ tò mò đến khám phá, tiếp nối chuỗi ngày phiêu lưu mà chúng tôi từng viết nên bằng cả niềm tin và trí tưởng tượng thuở bé.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps